đệ thập chương- hạ Giang Nam dậy phong vân
Tác giả: 无聊天才
Người dịch: QT đại ca
Tái biên: Yến Hồng Tuyết
Tháng năm cảnh xuân vô hạn! hoa nhi đua nhau nở, cây cỏ tràn đầy trong rừng, đã có hơi thở của mùa hè.
đi một ngày đêm một đêm trên mã xa, còn không có nửa điểm ý tứ muốn dừng lại, người nào đó trong xe rốt cục chịu không nổi.
“A nhị nha! Còn phải đi bao lâu nữa!” Ngô huyền chán đến chết ghé vào trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, thân thể theo mã xa hơi lay động.
“đi Giang Nam, chí ít muốn nửa tháng!” Lưu Phóng ôm kiếm dựa ở trong xe, tinh mâu híp lại, Ngô gia ở phương bắc, mà Giang Nam ở phương nam, chỉ dựa vào mã xa chậm rãi tiến lên, nửa tháng đã là thời gian ít nhất.
“mẹ ơi! Không phải đâu!” Ngô Huyền vừa nghe xong, nhảy dựng lên, thình thịch một tiếng đụng vào đỉnh mã xa, sau đó ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất.
khóc thét
Ngô Huyền khóc thét nửa ngày liếc mắt nhìn Lưu Phóng, Lưu Phóng dĩ nhiên ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, lóe ra nước mắt, cái kia kêu ủy khuất a…
A nhị không để ý tới ta! Ngô Huyền bĩu môi sờ sờ đầu, tự nhận không may, cảm thấy bản thân kêu quá khoa trương, không thể làm gì khác hơn là cọ xát đến trước cửa sổ ngắm phong cảnh.
Không biết qua bao lâu, trong mã xa liền an tĩnh như thế, an tĩnh đến mức Lưu Phóng đều đang ngủ.
“Oa! Thiên nha, là thật, là thật a! Thật là lợi hại nha!” Ngô Huyền đột nhiên rống to làm cho Lưu Phóng đang ngủ say, thiếu chút nữa đụng vào trên mã xa, căm tức mở mắt ra người này lại đang làm gì, luôn không cho người sống yên ổn.
“Oa! A nhị mau tới đây nhìn, hảo bổng đâu!” Ngô huyền kích động tột đỉnh, nửa thân thể đều nhô ra bên ngoài mã xa.
Lưu Phóng vừa nhìn lại càng hoảng sợ, lập tức nắm đai lưng Ngô Huyền đưa hắn lôi vào, vẻ mặt hắc tuyến, “Ngươi muốn chết nha!”
“Thực sự là lợi hại, ngươi đi xem a!” lửa giận của Lưu Phóng một chút cũng không gọi về hồn Ngô Huyền, vẻ mặt hắn hưng phấn mang theo chút thương cảm nhìn Lưu Phóng.
Thật sự bị hắn đánh bại! Lưu Phóng chịu không nổi cau mày, đang muốn theo như lời hắn nói đi xem, mã xa đột nhiên lay động mãnh liệt, Ngô Huyền không đứng vững trực tiếp nhào tới trên người Lưu Phóng.
“Ân!” Hai người trọng trọng ném tới trên mã xa, Lưu Phóng rất không may mắn làm đệm lưng, cái ót đụng vào tấm ván gỗ, đau đến nỗi hắn phải kêu ra một tiếng!
mày kiếm hơi nhíu lại, mi mắt điều không phải rất dài nhưng lại rất cong nguyên nhân do đau đớn mà rung rung, mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng độ dày vừa phải mím lại,trên người Lưu Phóng có mùi vị ánh sáng, khiến cho Ngô Huyền một trận hoa mắt.
“Ngươi nghĩ áp tử ta nha!” Lưu Phóng mở to tinh mâu giận tái đi trừng mắt nhìn người ở trên người hắn không có nửa điểm ý tứ muốn đứng lên.
“Nga!” Ngô Huyền phục hồi tinh thần lại, cái mông như bị hỏa thiêu bò lên, cười gượng kéo Lưu Phóng đứng lên.
“Ngươi…” Lưu Phóng nhìn Ngô Huyền cười đến lấy lòng lại sợ bản thân phát hỏa mà có chút nao núng, lửa trong lòng thoáng cái diệt triệt để.
“A…” tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vọt vào trong mã xa, mã xa không bị khống chế kịch liệt lay động lên.
“Làm sao vậy nha!” Ngô Huyền nắm chặt bên cạnh nỗ lực ổn định thân hình, không biết vì sao tìm kiếm đáp án.
Lưu Phóng vẻ mặt phiếm băng, bỗng nhiên kéo qua Ngô Huyền, ôm thắt lưng của hắn đem đầu của hắn hộ vào trong ngực,muốn từ trước cửa sổ chàng ra ngoài.
Sau khi Hai người từ trong mã xa chàng ra, xung lượng quá lớn làm bọn họ cho dù ngã ở trên cỏ cũng liên tục lăn vài vòng mới ngừng lại.
Ngô Huyền hoàn toàn không rõ trạng huống, sau khi lăn vài vòng dừng lại, ở trong lòng Lưu Phóng đờ ra, thẳng đến Lưu Phóng đưa hắn kéo lên, ở trên cánh tay hắn hung hăng bấm một cái, mới đau tỉnh lại.
“Làm sao vậy!” Ngô Huyền phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Lưu Phóng, trên mặt Lưu Phóng bất ngờ có mấy vết máu, dọa Ngô Huyền không biết làm sao.
“đứng ở phía sau ta.” Lưu Phóng lạnh lùng nói, đưa tay đem Ngô Huyền kéo ra phía sau.
“Thế nhưng ngươi bị thương nha!” mẫu tính của Ngô Huyền cọ xát một chút xông ra, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí quỷ dị bên người, cố chấp xử lý vết thương cho Lưu Phóng.
“Nga… này lẽ nào là nghe đồn vị hôn phu của Lưu công tử sao!” một thanh âm khàn khàn giống như con vịt đột ngột vang lên!
“đúng nha! Hắn thế nhưng là đỉnh đỉnh đại danh Ngô đại thiếu gia đâu!” thanh âm giống như tiếng cưa đá cũng vang lên, sau đó chính là tiếng cười vang.
“Di!” Đang muốn xử lý vết thương cho Lưu Phóng Ngô Huyền, quay đầu lại, mới phát hiện trước mặt bọn họ dĩ nhiên đứng bốn người lớn lên hình thù kỳ quái.
Nhưng thấy:
Một người mặt đen gầy răng thỏ,
Một người xấu xí ục ịch.
Một người đôi mắt dài thân thể bẩn đầy bùn,
Một người hói đầu mặt ngựa có xẹo.
“ai yêu! Mẹ ơi! Ha ha ha ha…” con mắt Ngô Huyền trừng lớn một cái, lập tức liền ôm bụng cười.
Bốn người biến sắc nhưng không lên tiếng.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Lưu Phóng ở bên tai Ngô Huyền đè thấp thanh âm hỏi, Ngô Huyền chỉ liếc mắt nhìn Lưu Phóng vẫn còn ôm bụng cười căn bản không có trả lời vấn đề của Lưu Phóng.
“Tiểu tử thối, ngươi cười cái gì!” Mặt ngựa nam tối thiếu kiên nhẫn, rống cổ họng kêu lên rung trời động địa
“Ha ha ha… Tuy rằng rất không lễ phép… Thế nhưng ha ha ha…” Ngô Huyền cười đến ngồi xỗm trên mặt đất, “Thế nhưng ha ha, ha ha các ngươi…”
“Chúng ta… Thế nào…!” Đôi mắt nhọn kéo dài tiếng nói.
“Ha ha các ngươi… Các ngươi lớn lên hảo có cá tính nha!” Ngô Huyền chịu không nổi dùng sức vỗ . ( mụ , ước gì ta cũng có một nữa dũng khí như vậy )
“Cá tính?”Bốn người không nghe hiểu, lộ ra bộ dáng không giải thích được. Lưu Phóng thì minh bạch, cố ý lạnh xuống khuôn mặt, khẽ động, kiếm trong tay chậm rãi trượt ra.
“chính là nha!” Ngô Huyền ngừng cười, chậm rãi đứng lên, hướng bốn người ngẩng lên khuôn mặt tươi cười xán lạn.”Các ngươi lớn lên đều khôi hài như thế!”
“Khôi hài!” Bốn người ngẩn người, cái này thì minh bạch, sắc mặt biến đổi.
“xem độc!” Ngô Huyền thừa dịp bốn người ngẩn người ,hướng bốn người vung tới thứ gì đó, tay nắm lấy Lưu Phóng liền chạy như bay.
“Độc…” Bốn người lập tức khóc quỷ gọi sói, cuống quít tránh né ‘ độc phấn ’ tập kích.
“Ngươi lấy độc phấn ở đâu nha!” Lưu Phóng theo Ngô Huyền chạy, nhân cơ hội hỏi!
“làm gì có độc phấn nha!” đôi mắt Ngô Huyền khắp nơi di chuyển, xem chỗ nào có thể trốn, khi chạy tối kỵ nhất là nói chuyện, gió vào cổ họng, tiếng nói liền đau đớn khó chịu, “Đó là đất ta vừa nhặt trên mặt đất! Chạy mau đi! Không thể để cho bọn họ phát hiện nếu không liền phiền phức!”
“Ai!” Lưu Phóng thở dài, thực sự là ăn xong hắn .
“Chạy mau nha! Thế nào không chạy!” Lưu Phóng ngừng lại, Ngô Huyền dùng sức cũng kéo cũng không nhúc nhích hắn, cũng phải dừng lại, khom lưng từng ngụm từng ngụm thở dốc, rất không hạnh phúc thấy quái nhân kia cầm ‘hung khí ‘đồng dạng kỳ quái hướng bọn họ vây quanh.
“Tiểu tử thối, cũng dám gạt chúng ta!” thanh âm cưa đá của răng thỏ thực sự làm cho người ta khó chịu.
Ngô Huyền thật vất vả thở hổn hển, nỗ lực làm cho hai đầu gối run run của hắn đứng lên.
“hừ ! Các ngươi rốt cuộc có cái mục đích gì!” Lưu Phóng tiến lên một bước đi về phía trước, không vết tích đem Ngô Huyền hoàn toàn che trong phạm vi bảo hộ của hắn.
“Mục đích?” Đôi mắt nham hiểm nở nụ cười, “Lẽ nào công tử nhanh như vậy đã đem chuyện của chúng ta quên!”
“Nga!” Lưu Phóng thật dài nga một tiếng, giọng nói tràn đầy xem thường.”người cùng ta kết oán nhiều lắm, ta làm sao có thể nhớ kỹ nhiều như vậy.”
“Nhị ca! cùng hắn dài dòng cái gì, sớm giết chết hắn là được!” tiếng nói của mỏ nhọn vừa dứt lập tức vung lên đại chùy hướng Lưu Phóng công tới. Mặt khác ba người thấy vậy, cũng hướng Lưu Phóng công tới.
Lưu Phóng nhướng mày, ôm đai lưng Ngô Huyền cố sức đem hắn đưa ra vòng chiến.
“mẹ ơi… !” Ngô Huyền hét lên một tiếng, thân bất do kỷ bay đến giữa không trung, sợ đến nhắm chặt mắt lại, rất sợ bản thân vừa mở mắt ra liền thấy bộ dáng thê thảm của mình bị đánh thành thịt, để cho hắn sợ chính là đau nha, tưởng hắn Ngô Huyền không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nam nhân và đau nha!
“Tê!” thân thể đang rơi xuống đột nhiên bị kiềm hãm, thanh âm của tơ lụa bị xé rách làm cho Ngô Huyền ngẩn ngơ, đây là làm sao vậy, thẳng đến thân thể trên dưới lung lay vài cái, Ngô Huyền mới lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn, má ơi! Hắn bị treo đến trên cây cách mặt đất ba thước.
Thiên nha, trên không ra trên dưới không ra dưới! dường như sắp đem cái mông đánh ngã thành hai mảnh, nhưng này chẳng qua là dường như, có được hay không! Vả lại cho dù quần áo bị treo lên cũng có nhiều khó chịu, chính là nghĩ lúc nào ngã xuống, thì tim đập nhanh nha! Ngô Huyền nhất thời có cảm giác khóc không ra nước mắt.
“A…”
“Tam đệ…”
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống giận dữ, thành công đem lực chú ý của Ngô Huyền kéo về.
Không xem hoàn hảo, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, a nhị bị ba quái nhân vây ở chính giữa, trong đó mỏ nhọn ôm cánh tay cụt ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thét liên tục, cánh tay phải bị chặt đứt còn nắm một cái vũ khí có hình dáng lưỡi hái trên mặt đất run run. thân ảnh tuấn đĩnh của A nhị hứng lấy ánh nắng giữa trời, tay phải nắm lấy trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú đầy ánh nắng hợp với vết máu loang lỗ trên áo choàng màu trắng, anh tuấn làm cho ngực Ngô Huyền mãnh liệt đau lên.
“Đưa tay của tam đệ ta lại…”
“Đưa tay của tam đệ ta lại…” ba tiếng rống giận chấn đến chim chóc trong rừng núi bay ra bốn phía
Ba loại quỷ dị vũ khí song song hướng Lưu Phóng công qua, sợ đến Ngô Huyền không dám thở mạnh
thân ảnh Lưu Phóng ở giữa ba quái nhân rất nhanh xuyên qua, kiếm quang chuyển động, tiên huyết vẩy ra, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
công phu trong nháy mắt, ba quái nhân đã nằm trên mặt đất đau đớn kêu không ngừng.
Ôi mẹ ơi! Không nghĩ tới a nhị đã vậy còn quá lợi hại nha! Ngô Huyền trừng lớn con ngươi, dùng sức nuốt ngụm nước bọt.
Lưu Phóng không để ý tới tiếng khóc thét của bốn người, lạnh lùng nhìn lướt qua, hướng Ngô Huyền đi tới.
Suất! Suất ngây người! Ngô Huyền nghĩ rằng hiện tại trong mắt hắn nhất định là giống như mê gái, toát ra trái tim phấn hồng bay bay.
“Tê!” kéo một tiếng, thân thể liền rơi xuống, Ngô Huyền bẹp miệng, nhìn thoáng qua còn đang mười bước có hơn Lưu Phóng. Trong lòng quát to một tiếng, thảm nha!
… …
To be continued
đệ thập nhất chương
Tác giả: 无聊天才
Người dịch: QT đại ca
Tái biên: Yến Hồng Tuyết
“Ba!” tiếng nhánh cây bị bẽ gẩy, làm cho Ngô Huyền còn không có ngã xuống đã sợ đến kêu to đi ra, “Đau quá nha!”
“Vô dụng!” Lưu Phóng nhìn người rơi trên mặt đất hô gọi nhỏ, hình dáng ngu xuẩn kia dĩ nhiên làm cho tâm tình hắn tốt đẹp lên.
đúng là không có tâm, Ngô Huyền xoa cái mông bị té đau của hắn, đứng lên, người phía trước rất không có lương tâm giương lên khóe miệng, thể hiện rõ là đang cười nhạo hắn, dùng sức hít hít mũi mới đem nước mắt do đau mà chảy ra nghẹn trở về, hắn không thể tùy tiện khóc, hắn hiện tại là nam tử hán.
“hừ, muốn cười liền cười đi , nghẹn lại ngươi không khó chịu sao!” Ngô Huyền vỗ vỗ vụn cỏ trên người, đối với Lưu Phóng biểu môi.
“Ha ha ha ha cáp…” Lưu Phóng cũng xác thực không nín được, cất tiếng cười to lên.
“Hắc hắc… …” Ngô Huyền lắc đầu cười gượng hai tiếng, bưng cái mông, bỏ qua người vô tâm vô phế kia, hướng phía khác đi đến, tiểu lâm tử cũng không biết như thế nào, lúc nãy thật khẩn cấp, dĩ nhiên đem tiểu lâm tử cấp quên , hắn gọi thảm như vậy, cũng không biết có việc gì hay không.
“Cẩn thận!” tiếng xé gió đột nhiên truyền đến, Lưu Phóng hét lớn một tiếng, Ngô Huyền phản xạ nằm úp sấp trên mặt đất, một bả đao cắt đi búi tóc cao trên đầu Ngô Huyền, bay qua.
“Chết tiệt!” Lưu Phóng vung tay, lưu vân đinh trong tay áo vững vàng đâm vào trái tim bốn người. Bốn người còn không kịp kêu lên một tiếng, liền đi gặp diêm vương.
Ngô Huyền vươn tay hướng trên đầu sờ soạng, sờ được một bó lớn tóc, lập tức buồn bực, ” ai yêu! Mẹ ơi!”
“Thế nào, thương ở đâu!” Lưu Phóng lo lắng kéo qua Ngô Huyền muốn tỉ mỉ kiểm tra.
“Tóc…” Ngô Huyền đưa tay đem đoạn tóc đưa đến trước mặt Lưu Phóng, bộ dạng lo lắng của hắn thực sự làm cho Ngô Huyền cảm động, nếu như lại chậm một chút, đầu của hắn có thể thành quả bầu lăn đi rồi, thực sự là quá nguy hiểm đi!
“không thương đến địa phương khác.” Lưu Phóng thấy Ngô Huyền gật đầu, mới chậm rãi thở dài một hơi, thế nhưng thấy hắn nhìn đoạn tóc tựa hồ rất thương tâm, Vì vậy không đành lòng dùng vải đem nó quấn chặt, lại phóng tới trong tay hắn, “Tóc rất nhanh dài lại.”
“Ta biết! Ta hiện tại là đang nghĩ.” Tóc Dài ngắn không đồng nhất lại rối tung ra, Ngô Huyền sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm tư!”Ta muốn lộng kiểu tóc gì mới tốt xem đâu!”
Lưu Phóng tuấn mặt tối sầm, bỏ qua Ngô Huyền nhanh chóng ly khai.
“Ai nha! Sinh khí!” Ngô Huyền le lưỡi, xoay người, muốn đuổi kịp Lưu Phóng. .
“… . . .”
“A… . . .”
Lúc trước còn kêu thảm thiết như giết lợn bốn người, hai mắt nhô ra, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo, cả người đầy máu không nhúc nhích. Giết người, a nhị giết người.
“A… . . .” Dừng một chút, hít khẩu khí lần thứ hai đem tiềm năng thét chói tai phát huy ra.
“kêu cái gì.” Lưu Phóng không nhịn được rống trở lại.
“Bọn họ… Bọn họ đã chết!” bốn người này tuy rằng muốn thương tổn bọn họ, để cho bọn họ chặt đứt cánh tay cũng được rồi, vì sao phải giết chết bọn họ, Ngô Huyền sợ đến ngã ngồi dưới đất, sợ hãi tràn đầy trong lòng, a nhị, dĩ nhiên là giết người không chớp mắt.
“Đi!” Lưu Phóng thấy sợ hãi trong ánh mắt Ngô Huyền, vươn tay muốn dìu hắn đứng lên, lại bị hắn run run né tránh, đột nhiên có loại cảm giác nén giận, lập tức tàn bạo rống lên, “Ngươi rốt cuộc là đi hay là không đi.”
“Ta… Ta…” Ngô Huyền bị Lưu Phóng rống như thế, hơn nữa tình cảnh máu tươi đầm đìa , quá độ kinh hách, nước mắt ào ào chảy xuống, đem cả người mình đều chôn trong hai đầu gối, cả người run run.”Ta sợ nha… . . .”
“Sợ cái gì, sợ ta sao!” tâm của Lưu Phóng bị nước mắt của Ngô Huyền kéo đau, ý niệm muốn chạy qua đem hắn ôm vào trong lòng sinh sôi đình chỉ, nắm chặt tay run run hỏi.
“sợ… . . .”
“…” Lưu Phóng thối lui một bước, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, tâm bị sinh sôi xé rách một lỗ máu chảy đầm đìa, sợ ta, ai đều có thể sợ ta, chỉ có ngươi là không thể, không thể.
“sợ…” Ngô Huyền đem khuôn mặt từ trong hai đầu gối giơ lên, liền ở trên mặt đất ôm chặt Lưu Phóng.
Lưu Phóng không có đẩy ra Ngô Huyền.
“sợ! Trên áo choàng màu trắng đều nhuộm đẫm máu của ngươi.”
“…” cái gì!
“sợ! khuôn mặt tuấn tú đầy ánh nắng của ngươi trở nên tái nhợt vô lực!”
“… . . .” Choáng váng!
“sợ! Ngươi không hề đối ta không kiên nhẫn trừng mắt, không hề cầm kiếm đuổi theo ta chạy, ô ô ô…”
Tâm Nguyên bản nứt ra một lỗ hổng bỗng chốc được lắp đầy, Lưu Phóng mừng như điên kéo qua Ngô Huyền, chăm chú ủng vào trong ngực, y không sợ hắn, y không sợ hắn, không sợ, cuồng loạn nâng lên khuôn mặt của y, làm một chuyện hắn vẫn đều muốn làm.
Đôi môi cực nóng cướp lấy bạc thần gợi cảm đang run rẩy kia.
Ân! Đầu lưỡi duỗi vào được, trong đầu Ngô Huyền oanh một tiếng trở nên chỗ trống, a nhị đang hôn hắn, hắn vẫn cho rằng a nhị rất chán ghét hắn, người ưu tú như vậy, kiêu ngạo như vậy, thế nào lại. .
Bị hôn đến hít thở không thông rốt cục cũng buông ra, còn chưa kịp thở dốc, thân thể đột nhiên nhẹ đi, Ngô Huyền liền bị so với bản thân thấp nửa cái đầu Lưu Phóng chặn ngang ôm lên. Di… Cái này là tình huống gì.
Đã quên vừa rồi sợ hãi, đã quên máu tươi đầm đìa vừa rồi, tiểu tiểu tâm tình thiếu nữa lại xuất ra, dán ở trên ngực a nhị, lẳng lặng nghe tiếng trái tim nhảy lên, trong đầu hiện ra hai khuôn mặt khác, hắn đi tới thời đại này, hắn —— không hối hận
Ngô Huyền hai người đi trở về chỉ thấy mã xa đã nghiền nát không thể lại dùng, hai con tuấn mã nhàn nhã đi chơi ở cách đó không xa ăn cỏ xanh, may là tiểu lâm tử chỉ là bị ngã xuống xe ngựa suất hôn mê mà thôi. đem trên mã xa có thể sử dụng gì đó thu hảo, gói thành một bao cột vào trên lưng ngựa, a nhị cũng thay đổi một thân quần áo đem tiểu lâm tử cứu tỉnh, nhưng lại nhìn hai con ngựa lo lắng.
Lưu Phóng khóe miệng giương lên, ánh mắt nhìn bầu trời nắng gắt.
Thực sự là cảnh xuân vô hạn nha!
“Nói thật, như vậy rất không được tự nhiên!” Ngô Huyền nghĩ động cũng không dám động cứng ngắc thân thể, rụt cổ dựa vào trong ngực Lưu Phóng, theo từng hành động của ngựa nhấp nhô, nhìn cưỡi ngựa thật suất nha!chân chính ngồi trên lưng ngựa lại là chuyện khác.
“Ta cảm thấy rất khá nha!” Lưu Phóng một tay đem Ngô Huyền ôm vào trong lòng, một tay giữ dây cương, khóe miệng phi dương.
“Hắc hắc… Tốt!” bên cạnh truyền tới tiếng cười của người nào đó, Ngô Huyền nghẹn đến hai má đỏ bừng, hung hăng trừng rõ ràng nghẹn cười không thể ngừng tiểu lâm tử, tốn hơi thừa lời nửa ngày, “Tiểu lâm tử, còn có bao lâu mới đến thị trấn!”
“khụ khụ… Hình như muốn. . .” ánh mắt của thiếu gia thật đáng sợ! Hắc hắc. . Bất quá bộ dáng hắn oa ở trong lòng nhị phu nhân thực sự hảo khôi hài, tiểu lâm tử đem lô trình một canh giờ thổi phồng nói, “Không xa, không xa, tiếp qua ba bốn canh giờ có thể đến đi!”
“ba bốn canh giờ, của ta thiên!” Ngô Huyền khóc thét đứng lên, bất quá mới hơn mười phần đồng hồ cái cổ của hắn đã bắt đầu đau, muốn ba bốn canh giờ hắn bảo trì tư thế này, trời diệt hắn đi!
“. . . .” Lưu Phóng đại khái không phát hiện Ngô Huyền buồn khổ còn chìm đắm trong vui sướng, vững vàng đưa hắn ôm vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng đặt trên tóc hắn, ngửi thấy mùi thơm ngát kia, trong lòng tràn đầy một cảm giác kêu hạnh phúc.
Ngô Huyền cảm thụ được Lưu Phóng vui sướng, muốn đi xuống tự bước đi như thế nào cũng nói không nên lời, chỉ có thể thầm than trong ngực , khổ cũng phải chịu!
Cho đến khi kiên trì đến trước cửa khách điếm ở thị trấn kế tiếp, Ngô Huyền đã không cảm thấy được sự tồn tại của cái cổ
Lưu Phóng tâm tình sung sướng nhảy xuống ngựa, không để ý tới ánh mắt của người khác, đem Ngô Huyền bế xuống, vốn định trước tiên ở dưới lầu dùng bữa, mới phát hiện ra toàn thân Ngô Huyền đã cứng ngắc, lập tức ôm hắn hướng khách phòng xông tới.
“Huyền nhi! Ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta nha!” Lưu Phóng đem Ngô Huyền đặt ở trên giường, lo lắng nhìn Ngô Huyền.
Oa! Thoải mái! Toàn thân vừa tiếp xúc với giường đệm mềm mại, lập tức thoải mái kêu một tiếng
“Mau gọi đại phu, tiểu lâm tử nhanh đi gọi đại phu!” thanh âm của Ngô Huyền làm cho Lưu Phóng phá hỏng, đối với vừa vặn đi lên tiểu lâm tử rống.
“A nhị. . A nhị ta không sao. . : ” Ngô Huyền vạn phần gian nan kéo ống tay áo Lưu Phóng, “Chỉ là toàn thân đã tê rần, cứ như vậy để cho ta nằm một hồi lập tức hảo ”
“Không có việc gì, ngươi xác định, ngươi xác định nha!” Lưu Phóng ngồi vào bên giường nắm lên tay của Ngô Huyền dán ở trên mặt.
Vẫn là một hài tử đâu, hắc hắc, nam nhân cho dù bao nhiêu tuổi cũng giống như một hài tử nha, huống hồ a nhị cũng mới mười tám tuổi, ( phiền muộn! thân thể hiện tại của Ngươi cũng mới mười chín tuổi đi, cười người khác ) hắc hắc, đậu hủ miễn phí, mí mắt của Ngô Huyền không biết thế nào nhắm lại, chống đỡ cũng chống đỡ không được, rốt cục trước mắt tối sầm, ngủ thiếp đi. .
To be continued